Vốn định viết cho prompt “Anh muốn tin cậu ấy.”.
Hồi ấy á, hình như cảm xúc dào dạt lắm, có khi lúc ấy đang lậm kiểu viết ngôn tình, nên mới có công thức cảm xúc sến rện + giọng văn sến súa = tràng cười phành phạch tối hôm nay =))
Okay, thực ra một phần nó bị bỏ lửng như thế này là do tớ không nghĩ ra cái kết. Tớ nghĩ mãi vẫn không rõ mình muốn hai nhân vật quay về với nhau, hay cắt cmn đứt không nhây không lầy lội gì nữa. Tớ đã nghĩ nếu cho HE thì quá hời cho cá khô và là một sự báng bổ sự thật (lol), còn SE thì… chẹp, các cậu biết mà, tớ chẳng chịu được SE. Hơn nữa, còn gì có thể chán hơn cái hiện thực đáng ghét đó chứ. Chung quy nhờ thế mà hôm nay tớ được cầm chổi (vô hình) phủi bụi cho cái mớ này đấy. Mẹ tớ mà thấy tớ cầm chổi thật quét nhà chắc rơi nước mắt thổi bay cái nóng Hà Nội luôn quá. Nhưng, nóng quá, tớ chỉ động đậy chân tay khi trở mình nằm ngủ trên giường thôi =)))
Điểm sáng thú vị nhất về cái fic dang dở này là hình ảnh yêu nhiệt huyết, thích nhiệt tình, không tính toán, không sợ sệt. Oái oăm là mấy thứ tốt đẹp thì cứ giữa đường đứt cánh, còn mấy chuyện đáng chán thì cứ kéo dài lê thê, dai hơn đỉa, lầy lội hơn Trương Bồng Bồng. Hỡi ôi ~~~
Nào, mời vô cùng tớ cười =))))
.
.
.
Ba ngày của những dòng cảm xúc quá khứ ào ạt ùa về và câu trả lời cuối cùng.
“Anh muốn tin cậu ấy”.
.
.
.
“Rồi, rồi!!! Cậu nhiều lời quá! Anh đâu phải con nít, cũng không phải lần đầu đến đây. Sẽ không sao đâu. Anh đi một chút rồi về. Thế nhé”.
“Chỉ là dạo phố một chút thôi mà. Có cần thất kinh vậy không?”
Đúng vậy, cũng chỉ là một cuộc đi dạo cho thoải mái đầu óc thôi mà. Nó cũng như bao lần anh thả bộ trên từng góc phố nhỏ ở Seoul để thấy bản thân vẫn đang được là chính mình, sau những nỗ lực đóng vai kẻ hoàn hảo dưới sự kỳ vọng lớn lao của người hâm mộ. Điều đó không có nghĩa anh không trân trọng fans, xét cho cùng, anh là người của giới giải trí và làm vui lòng người hâm mộ chính là đảm bảo miếng cơm manh áo cho bản thân. Cuộc sống của một thần tượng có quá nhiều gò ép, và đôi khi anh cảm thấy nhớ bản thân nhiều khuyết điểm của mình trước đây. Bây giờ vẫn còn, tương lai cũng sẽ còn, nhưng khác biệt là có được thể hiện điều đó ra hay không.
Và lúc này anh đang chậm rãi tận hưởng “cuộc đào tẩu trở về với bản thể vốn có” của mình, chỉ là không phải trên đất Seoul, mà là Bắc Kinh. Đúng vậy, Bắc Kinh. Đã bao lâu rồi nhỉ? Năm năm kể từ lần đầu đến đây, ba năm kể từ lần đầu một mình đi qua những góc phố quen thuộc của Bắc Kinh mà không có người đó. Mỗi lần bước chân trên từng con đường của thành phố sầm uất này, nhất là kể từ chia ly năm đó, vui vẻ thì ít mà tâm tư ngổn ngang, vấn vương thì nhiều. Anh đã từng cho rằng mình có một mối liên hệ, một sự gắn bó đặc biệt nào đó với vùng đất này. Nhưng hóa ra chỉ là anh đã yêu thương một người con của nơi đây. Khi người ra đi mang theo hơi ấm dành cho anh, cũng là lúc sợi chỉ mỏng manh liên kết anh với thành phố này rơi xuống, theo cơn gió cuốn đi xa mãi.
…
Đã không thể tận hưởng sự ấm áp giữa cái lạnh tê tái này thì chi bằng cùng nó nhảy khúc hoan ca có phải tốt hơn không? Người ta vẫn bảo “ăn kem mùa đông mới đúng vị”. Anh không phải kẻ hảo ngọt, nhưng đâu có ai cấm bán cà phê đá mùa này đâu. Vừa có thể nhâm nhi hương vị yêu thích nơi đâu lưỡi, vừa được hòa mình vào nhịp đập của Nữ hoàng băng giá, chuyến đi dạo này xem chừng đã có chút khởi sắc. Lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy nhớ, Minseok cẩn thận đọc lại địa chỉ quán cà phê Sehun mới gợi ý cho anh sáng nay. Sau nhiều năm, tuy không còn thông dịch viên tận tụy bên cạnh, nhưng những gì học được cũng giúp anh đi đến nơi về đến chốn, không sa chân vào cái hẻm vắng người nào đó để rồi sáng hôm sau báo chí đua nhau giật tít “Thành viên nhóm EXO đánh hạ yêu nữ họ Sở cứu vớt đời trai của một tân sinh viên ĐH Bắc Kinh”. Anh thực lòng luôn mong thiên hạ thái bình.
…
Quán cà phê này tuy tọa lạc ở khu trung tâm nhưng lại phải đi sâu vào một ngõ mới thấy. Có hơi lắt léo một chút, nhưng quả nhiên rất đáng công sức bỏ ra. Mới chỉ nhìn bên ngoài thôi anh đã thấy ưng nơi này rồi. Nhất định phải mua thêm cho thằng nhóc Sehun một ly nước nó thích để cảm ơn. Nhóc con đó đã đặc biệt giới thiệu quán này vì nơi đây khá yên tĩnh do nằm cách biệt với phố lớn bên ngoài, lại là nơi giới nghệ sĩ của Đại Lục thường lui tới nên an ninh rất đảm bảo, lại tránh được con mắt dòm ngó của những người hâm mộ quá khích. Nếu không phải thằng bé đang ngất ngây vì cơn sốt đến thăm bất ngờ, thì Minseok đã khăng khăng bắt nó đi cùng anh, vui vẻ tận hưởng không gian ấm cúng này.
Minseok đang ngó quanh quất tìm chỗ ngồi thì điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn từ gà mẹ Suho kêu anh có đi đâu nhớ về sớm nghỉ ngơi, mai 7 giờ sẽ phải xuất phát. Vừa đi vừa cắm cúi đọc tin nhắn, Minseok không để ý có người đang đi ngược hướng về phía mình. Cho đến khi một giọng nói trong ngữ điệu đặc trưng của người Bắc Kinh đập vào màng nhĩ và đồng thời rút kiệt mọi sức lực trong người anh.
“Giọng nói này”.
“Không thể nào!”.
Minseok khựng lại giữa lối đi, tay bấu chặt điện thoại, mồ hôi đổ rịn ra giữa cái lạnh thấu xương của tháng 12, ánh mắt vẫn chú mục xuống nền đất. Tim đập từng hồi thình thịch giữa lồng ngực theo từng bước chân ngày một đến gần của chủ nhân giọng nói đó, đầu óc anh váng vất, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo. Minseok cật lực đấu tranh giữa việc quay người bỏ đi, để sự thắc mắc về danh tính người kia nằm lại nơi này, hay dũng cảm ngẩng đầu lên đối diện với cơn hoảng loạn đang dâng đầy trong anh. “Thực tế còn có thể nghiệt ngã đến thế nào chứ? Ba năm trước anh đã đi xuống tận đáy đau khổ rồi. Nếu chết thì đã là khi đó rồi”. Trước khi não bộ quyết định, anh đã tự ý hành động. Con người suy cho cùng ai chẳng tò mò, và anh chỉ đang thực hiện bản năng của mình mà thôi.
.
.
.
Luhan chôn chân đứng đó. Hắn không biết mình đã đứng như vậy bao lâu, càng không nhớ làm cách nào về được đến nhà. Hắn vẫn không thể nghĩ thông suốt được, đầu óc vẫn vô cùng u mê, ánh mắt vẫn nhìn vào khoảng không vô định. Tất cả chảy trôi trong hắn lúc này chỉ có dòng kí ức những tháng năm đó. Những tưởng đã cất chúng vào tận sâu đáy con tim, nhờ bàn tay thời gian dần dần sẽ quên đi, sẽ không còn vấn vương, lưu luyến nữa. Nhưng hóa ra tự hắn đã khóa chặt chúng vào tâm trí này rồi, có thể không nghĩ đến nhưng tuyệt đối chưa bao giờ quên. Đưa tay ôm ngực trái, lần đầu tiên sau ngần ấy năm hắn để nước mắt lăn xuống gò má, vỡ tung trên nền đất, nóng hổi. Sau ngần đấy năm, hắn vẫn khóc vì người đó.
Ngày quyết định dứt áo ra đi khỏi EXO, hắn đã chuẩn bị cho mình tinh thần trở thành kẻ phản bội, trở thành cái gai trong mắt người khác, trở thành kẻ bang bổ lòng tin trăm ngàn con người đối với mình. Nhưng hắn đã không thể lường trước được thái độ nhẹ nhàng chấp nhận của cậu ấy. Thực sự 5 tháng hắn chuẩn bị cho cậu về sự thiếu vắng của mình đã phát huy tác dụng tốt vậy sao? Đến giờ đó vẫn là kết quả tốt ngoài mong đợi khiến hắn đau lòng nhất.
.
.
T
Ôi tôi ơi =)))) Để hôm nào tớ lại share mấy cái dang dở khác nhé. Lắm cái còn phi lý hơn cái này nhiều =)))).
You must be logged in to post a comment.